Thứ Năm, 18 tháng 12, 2008

THÔNG TIN THAM KHẢO VỀ HỌC PHẦN NGÔN NGỮ HỌC CHO SINH VIÊN KHOA NGOẠI NGỮ - TRƯỜNG ĐẠI HỌC ĐẠI NAM

==============
THÔNG TIN HOC TẬP (TỪ THẦY ĐỖ BÁ LỘC)

LINGUIST 1. Introduction to Linguistics
4 units, Aut (Eckert, P; Sag, I), Spr (Pereltsvaig, A)
LINGUIST 5N. What's Your Accent? Investigations in Acoustic Phonetics
Stanford Introductory Seminar. Preference to freshmen.
3 units, Aut (Sumner, M)
LINGUIST 62N. The Language of Food
Stanford Introductory Seminar. Preference to freshmen.
3 units, Aut (Jurafsky, D)
LINGUIST 63N. Translation
Stanford Introductory Seminar. Preference to freshmen.
3 units, Aut (Kay, M)
LINGUIST 65/265. African American Vernacular English
(Graduate students register for 265.)
3-5 units, Spr (Rickford, J)
LINGUIST 90. Teaching Spoken English
3-4 units, Spr (Streichler, S)
LINGUIST 105/205A. Phonetics
(Graduate students register for 205A.)
4 units, Spr (Sumner, M)
LINGUIST 110. Introduction to Phonetics and Phonology
4 units, Win (Sumner, M)
LINGUIST 120. Introduction to Syntax
4 units, Aut (Wasow, T)
LINGUIST 130A. Introduction to Linguistic Meaning
4 units, Spr (Sauerland, U)
LINGUIST 130C. Logic Laboratory
1 unit, Spr (Sauerland, U)
LINGUIST 133/233. Introduction to Formal Pragmatics
(Graduate students register for 233.)
3-4 units, Aut (Sauerland, U)
LINGUIST 140/240. Language Acquisition I
(Graduate students register for 240.)
4 units, Aut (Clark, E)
LINGUIST 144. Introduction to Cognitive and Information Sciences
(Same as PHIL 190, PSYCH 132, SYMBSYS 100.)
4 units, Spr (Wasow, T; Roberts, E; McClelland, J)
LINGUIST 150. Language in Society
4 units, Win (Hall-Lew, L)
LINGUIST 156. Language and Gender
4 units, Spr (Eckert, P)
LINGUIST 160. Introduction to Language Change
(Same as ANTHRO 120.)
4-5 units, Aut (Fox, J)
LINGUIST 167. Languages of the World
3-4 units, Win (Pereltsvaig, A)
LINGUIST 174/274A. Field Methods I
(Graduate students register for 274A. Same as ANTHRO 71.)
2-4 units, Spr (Fox, J)
LINGUIST 180. From Languages to Information
(Same as CS 124.)
3-4 units, Win (Jurafsky, D)
LINGUIST 183/283. Computational Theories of Syntax
(Graduate studente register for 283.)
3-4 units, Win (Kay, M)
LINGUIST 187/287. Grammar Engineering
(Graduate students register for 287.)
1-4 units, Win (King, T; Kaplan, R)
LINGUIST 191/291. Linguistics and the Teaching of English as a Second/Foreign Language
(Graduate students register for 291.)
4-5 units, Win (Hubbard, P)
LINGUIST 197. Undergraduate Research Seminar
2 units, Win (Clark, E)
LINGUIST 198. Honors Research
1-15 units, Win (Staff), Spr (Staff)
LINGUIST 199. Independent Study
1-15 units, Aut (Staff), Win (Staff), Spr (Staff), Sum (Staff)
LINGUIST 200. Foundations of Linguistic Theory
4 units, Aut (Kiparsky, P)
LINGUIST 210A. Phonology
4 units, Aut (Kiparsky, P)
LINGUIST 211. Metrics
1-4 units, Win (Kiparsky, P)
LINGUIST 221A. Foundations of English Grammar
1-4 units, Spr (Sag, I)
LINGUIST 222A. Empirical Foundations of Syntactic Theory I
2-4 units, Aut (Bresnan, J)
LINGUIST 222B. Foundations of Syntactic Theory II
2-4 units, Win (Sag, I)
LINGUIST 223. Introduction to Minimalist Syntax
2-4 units, Win (Pereltsvaig, A)
LINGUIST 226. Binding
1-4 units, Spr (Sauerland, U)
LINGUIST 229A. Laboratory Syntax I
1-4 units, Win (Bresnan, J)
LINGUIST 230A. Introduction to Semantics and Pragmatics
2-4 units, Win (Peters, S)
LINGUIST 232B. Seminar in Lexical Semantics
1-4 units, Spr (Clark, E)
LINGUIST 235. Semantic Fieldwork
2-4 units, Win (Sauerland, U)
LINGUIST 237. Seminar in Semantics: Semantics of Questions and Commands
1-4 units, Win (Peters, S)
LINGUIST 241. Language Acquisition II
1-4 units, Win (Clark, E)
LINGUIST 251. Sociolinguistic Field Methods
4 units, Aut (Rickford, J)
LINGUIST 255. Seminar in Sociolinguistics: Variation and Spoken Style
3-5 units, Win (Eckert, P)
LINGUIST 260A. Historical Morphology and Phonology
4 units, Spr (Kiparsky, P)
LINGUIST 278. Programming for Linguists
2-4 units, Aut (Coppock, E)
LINGUIST 280. Natural Language Processing
(Same as CS 224N.)
3-4 units, Spr (Manning, C)
LINGUIST 281. Speech Recognition and Synthesis
(Same as CS 224S.)
2-4 units, Win (Jurafsky, D)
LINGUIST 286. Information Retrieval and Web Search
(Same as CS 276.)
3 units, Aut (Manning, C; Raghavan, P)
LINGUIST 294. Linguistic Research Discussion Group
1 unit, Aut (Wasow, T)
LINGUIST 390. M.A. Project
1-3 units, Aut (Staff), Win (Staff), Spr (Staff), Sum (Staff)
LINGUIST 394. TA Training Workshop
1 unit, Aut (Rickford, J)
LINGUIST 395A. Research Workshop I
1-2 units, Spr (Rickford, J)
LINGUIST 395B. Research Workshop II
1-2 units, Spr (Wasow, T)
LINGUIST 395C. Research Workshop III
1-2 units, Sum (Staff)
LINGUIST 396. Research Projects in Linguistics
2-3 units, Win (Staff)
LINGUIST 397. Directed Reading
1-15 units, Aut (Staff), Win (Staff), Spr (Staff), Sum (Staff)
LINGUIST 398. Directed Research
1-15 units, Aut (Staff), Win (Staff), Spr (Staff), Sum (Staff)
LINGUIST 399. Dissertation Research
1-15 units, Aut (Staff), Win (Staff), Spr (Staff), Sum (Staff)

Thứ Tư, 17 tháng 12, 2008

Language and Brain

Language and Brain

The Domain of Study

Many linguistics departments offer a course entitled 'Language and Brain' or 'Language and Mind.' Such a course examines the relationship between linguistic theories and actual language use by children and adults. Findings are presented from research on a variety of topics, including the course of language development, language production and understanding, and the nature of language breakdown due to brain injury. These topics provide examples of what is currently known about language and the mind, and they offer insights into the central issues in this area of linguistic research.

Language is a significant part of what makes us human, along with other cognitive skills such as mathematical and spatial reasoning, musical and drawing ability, the capacity to form social relationships, and the like. As with these other cognitive skills, linguistic behavior is open to investigation using the familiar tools of observation and experimentation.

It is wrong, however, to exaggerate the similarity between language and other cognitive skills, because language stands apart in several ways. For one thing, the use of language is universal—all normally developing children learn to speak at least one language, and many learn more than one. By contrast, not everyone becomes proficient at complex mathematical reasoning, few people learn to paint well, and many people cannot carry a tune. Because everyone is capable of learning to speak and understand language, it may seem to be simple. But just the opposite is true—language is one of the most complex of all human cognitive abilities.
The Language Instinct

Even outside the laboratory, one can make many interesting observations that one can make about the course of language development. Many of the most complex aspects of language are mastered by three- and four-year-old children. It is astonishing for most parents to watch the process unfold. What many parents don't realize is that all children follow roughly the same path in language development. And all children reach essentially many of the same conclusions about language, despite differences in experience. All preschool children, for example, have mastered several complex aspects of the syntax and semantics of the language they are learning. This suggests that certain aspects of syntax and semantics are not taught to children. Further underscoring this conclusion is the finding, from experimental studies with children, that knowledge about some aspects of syntax and semantics sometimes develops in the absence of corresponding evidence from the environment.

To explain this remarkable collection of facts about language development, linguists have attempted to formulate a theory of linguistic principles that apply to all natural languages (as opposed to artificial languages, such as programming languages). These principles, known as linguistic universals, offer insight into the acquisition scenario set out before us: why language is universal, why it is mastered so rapidly, why there are often only loose or incomplete connections between linguistic knowledge and experience. These features of development follow from a single premise--that linguistic universals are part of a human 'instinct' to learn language, i.e., part of a biological blueprint for language development.

There is another way in which knowledge of language and real-world experience are kept apart in the minds of children; they do not always base their understanding of language on what they have come to know from experience. For example, children do not combine the words of the sentence 'Mice chase cats' in a way that conforms with their experience; if they did, they would understand it to mean that cats chase mice, not the reverse. In other words, children are able to tell when sentences are false, as well as when they are true. This means that children use their knowledge of language structure in comprehending sentences, even if it means ignoring their wishes and the beliefs they have formed about the world around them.
Modularity

Research on adult language understanding is also concerned with the architecture of the mind and with the possibility that linguistic knowledge and belief-systems reside in separate 'modules'. To investigate the issue of modularity, studies of adult language understanding ask when different sources of information are used in processing sentences that have more than one possible interpretation. It is in the nature of language that many sentences are ambiguous. Yet, ordinarily, by the time a person reaches the end of an ambiguous sentence, only a single interpretation remains, the one that is consistent with the conversational context. In the absence of any context, e.g. in a laboratory setting, the interpretation that survives is often the one that best conforms with a person's general knowledge of the world.

Adopting a modular conception of the mind, some researchers contend that the preference for one interpretation over its competitors is initially decided on linguistic grounds (syntactic and semantic structure); real-world knowledge comes into play only later, on this view. The availability of different sources of information is difficult to determine, however, because the resolution of ambiguity takes place as a sentence is being read or heard, rather than after all the words have been taken in. In order to establish the time-course of various linguistic and nonlinguistic operations involved in language understanding, sentence processing is often measured in real time, by recording the movements of the eyes in reading, for example. The jury is still out on the question of the modularity of mind in language processing, but there are some suggestive research findings, and few researchers in the area would deny the contribution of linguistic knowledge in the process.

Another source of evidence bearing on the modularity hypothesis comes from studies of language breakdown. Language loss, or aphasia, is not an all-or-nothing affair; when a particular area of the brain is affected, the result is a complex pattern of retention and loss, often involving both language production and comprehension. The complex of symptoms can be strikingly similar for different people with the same affected area of the brain. Research in aphasia asks: Which aspects of linguistic knowledge are lost and which are spared? The fact that language loss is not always associated with a corresponding loss of pragmatic knowledge supports the modularity hypothesis, bringing the findings of research on aphasia in line with those from the study of child and adult language understanding.

LINGUISTICS AT STANFORD

The Stanford University Department of Linguistics is a vibrant center of research and teaching, with 20 faculty members, over 40 graduate students, and a lively undergraduate major. The range of languages studied is diverse and the scope of active research and teaching is broad, including acquisition, computational linguistics, historical linguistics, morphology, phonetics, phonology, pragmatics, psycholinguistics, semantics, sociolinguistics, syntax, typology and variation. We also have tight links to other departments at Stanford and neighboring universities and to local industrial and non-profit research centers. We hope you will enjoy this web site, which contains further information on all these topics.

Thứ Hai, 15 tháng 12, 2008

một bộ phận lớn giáo sư, phó giáo sư của ta không có khả năng sử dụng internet, không có nhu cầu sử dụng máy tính

(Dân trí) - Theo GS-TSKH Đỗ Trần Cát, điều đáng quan tâm là, một bộ phận lớn giáo sư, phó giáo sư của ta không có khả năng sử dụng internet, không có nhu cầu sử dụng máy tính và đặc biệt là không sử dụng được một ngoại ngữ thành thạo.

Giáo sư: một lần phong tặng, danh hiệu cả đời

Với cách phong tặng chức danh giáo sư như hiện nay, theo nguyên giáo sư Bùi Trọng Liễu (Đại học Paris, Pháp) thì chưa có giáo sư nào của Việt Nam thực sự là một giáo sư đúng nghĩa. Bởi, đơn giản cách phong tặng của Hội đồng chức danh giáo sư Nhà nước chỉ xem giáo sư như là chức danh. Trong khi giáo sư theo cách hiểu của các trường đại học nước ngoài là một chức vụ. Chức danh và chức vụ là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau, nên rất nhiều giáo sư của Việt Nam đứng hẳn ra ngoài chuẩn cơ bản của một giáo sư đại học đúng nghĩa được các trường đại học trên thế giới công nhận.

Theo ông Liễu thì có nhiều người đang cố tình hiểu sai vai trò của một giáo sư đại học. “Giáo sư là một chức vụ gắn liền với một cơ sở đại học, gồm nhiệm vụ giảng dạy, nghiên cứu, hướng dẫn nghiên cứu và điều hành các công việc khoa học liên quan đến chuyên môn của một ngành, một bộ môn”, ông Liễu khẳng định.

Theo thống kê của Hội đồng chức danh giáo sư Nhà nước, từ năm 1980 đến nay đã công nhận chức danh GS cho 1.271 nhà giáo và chức danh PGS cho 6.421 nhà giáo.

Hiện tại chỉ còn chưa đầy một nửa trong số đó còn làm việc, và hầu hết số này đang ở độ tuổi từ 55 trở lên.

Trong một xã hội trên đà phát triển, nhu cầu cần giải đáp, hoặc để dự đoán trước các vấn đề nảy sinh, buộc phải có việc nghiên cứu và “đào tạo qua nghiên cứu”. Cũng vì thế mà giáo sư đại học phải đồng thời là nhà nghiên cứu. Chức vụ là như vậy, nó gắn với nhu cầu của xã hội. “Cho nên quan niệm giáo sư đại học như là một “hàm” hay một “danh hiệu” cao quí mà Nhà nước phong thưởng cho những cá nhân xuất sắc vì những công trình cá nhân của họ, là một quan niệm không có cơ sở khoa học”, nguyên giáo sư Bùi Trọng Liễu khẳng khái.

GS-TSKH Đỗ Trần Cát, Thường trực Hội đồng chức danh Giáo sư Nhà nước thì cho biết thêm, việc phong tặng chức danh giáo sư của ta cần được hiểu vừa là chức danh vừa là chức vụ. Tuy nhiên trên thực tế giáo sư của ta chủ yếu vẫn là danh, vì các lý do như sau: Thứ nhất việc bổ nhiệm chức danh không diễn ra đều đặn, năm có năm không. Thứ hai, bổ nhiệm xong không giao nhiệm vụ cụ thể cho người được bổ nhiệm, lại càng không kiểm tra, theo dõi các công việc của người đó sau khi bổ nhiệm. Đặc biệt là quyền lợi của người sau khi được bổ nhiệm không có, bởi những người đó chưa là giáo sư thì cũng đã là giảng viên cao cấp, ngạch lương cũng tương đương nhau. “Nếu việc bổ nhiệm mà không gắn kèm với quyền lợi cụ thể thì việc bổ nhiệm sẽ trở thành hình thức”, GS-TSKH Đỗ Trần Cát nói.

Cũng theo GS-TSKH Đỗ Trần Cát, cách phong tặng giáo sư của chúng ta là đếm đủ các thành tích để phong danh, trong khi các nước khác xem thành tích của nhà giáo nhằm kiểm tra họ có đủ khả năng đáp ứng được nhiệm vụ sau khi được bổ nhiệm hay không. Vì chỉ là phong danh, nên những ai đã được bổ nhiệm chức danh giáo sư, phó giáo sư sẽ được “thụ hưởng” chức danh đó đến suốt đời. Sẽ không ai trong số đó phải thôi chức danh hoặc bị miễn nhiệm chức danh, cho dù người đó kể từ sau khi được bổ nhiệm chức danh chẳng có đóng góp nào trong nghiên cứu khoa học, học thuật của mình.

Điều nghịch lý nhất là bên cạnh việc phong tặng chức danh giáo sư, giáo viên đại học còn được phong tặng danh hiệu nhà giáo ưu tú, nhà giáo nhân dân. Phong tặng danh hiệu nhà giáo ưu tú, nhà giáo nhân dân là Việt Nam học theo cách của Nga, nhưng trong khi Nga chỉ phong tặng danh hiệu trên cho giáo viên phổ thông thì Việt Nam “ôm” luôn danh hiệu này cho bậc đại học. Nghĩa là, một giáo viên đại học “nhiều thành tích tốt” sẽ sưu tập được các danh hiệu chiến sĩ thi đua, lao động tiên tiến đến nhà giáo ưu tú, nhà giáo nhân dân, rồi phó giáo sư, giáo sư. Nhưng, dù có nhiều danh hiệu bao nhiêu đi nữa thì mức thu nhập của họ cũng không quá 3,6 triệu đồng/tháng - mức thu nhập quá thấp cho một nhà giáo ở học hàm giáo sư!

Lương của giáo sư: thế cũng là… vừa (?!)

Đem vấn đề thu nhập của giáo sư, phó giáo sư trao đổi với một số người trong cuộc, chúng tôi nhận được nhiều ý kiến khác nhau. Đa số ý kiến vẫn khẳng định mức thu nhập trung bình 3,6 triệu đồng của chức danh giáo sư Việt Nam là quá thấp so với thế giới. Nhiều giáo sư đã ở tuổi 55 mà vẫn cứ phải canh cánh nỗi lo đồng tiền nên không có thời gian tập trung cho chuyên môn.

Mỗi năm chúng tôi đều nhận vài ba chục đơn nặc danh và chỉ dăm ba cái có kí tên đóng dấu tố cáo những ứng viên đăng ký bổ nhiệm chức danh giáo sư, phó giáo sư. 1/2 các đơn tố cáo qua kiểm tra đều là đúng, và hầu hết rơi vào các trường hợp bị đánh trượt ngay từ khâu xét duyệt, rất ít trường hợp được công nhận chức danh rồi mới bị trượt vì bị tố cáo.
Hiện tại chúng ta cũng chưa có cơ chế miễn nhiệm chức danh giáo sư, phó giáo sư ngoại trừ những trường hợp bị phát hiện tiêu cực, đây cũng là điều cần được xem xét nghiêm túc trong vấn đề đổi mới hình thức bổ nhiệm chức danh này trong thời gian tới. (GS-TSKH Đỗ Trần Cát)

Tuy nhiên, lại có ý kiến cho rằng thu nhập của giáo sư như thế cũng là vừa. Bạn Nguyễn Minh Thi, một nghiên cứu sinh chuyên ngành về y khoa ở Hà Nội nói: “Các doanh nghiệp trả lương theo kiểu, ai có tài, có khả năng chuyên môn giỏi sẽ được hưởng lương cao. Nhưng giáo sư ở các trường đại học của chúng ta thì chưa chắc đã là… người tài. Tôi biết có những vị là phó giáo sư, giáo sư mà 10 năm liền chẳng có nổi một bài báo khoa học cho ra hồn, có vị toàn xin đứng tên chung với công trình khoa học của người khác”.

Một thống kê chưa đầy đủ của Hội đồng chức danh giáo sư Nhà nước, có hơn 60% giáo sư, phó giáo sư không xài internet, hơn 45% không có nhu cầu sử dụng máy tính và đặc biệt phần lớn trong số họ không sử dụng thành thạo một ngoại ngữ.

“Tuổi cao nên khả năng cập nhật kiến thức qua mạng internet không tốt như những người trẻ, học ngoại ngữ lại càng khó khăn. Điều đó cũng không có gì là đặc biệt, nhất là khi chúng ta không xem ngoại ngữ là một điều kiện bắt buộc trong phong tặng chức danh giáo sư”, GS-TSKH Đỗ Trần Cát cho biết. GS-TSKH Đỗ Trần Cát cũng cho rằng, mức thu nhập của giáo sư như hiện nay là khá, nhất là sắp tới sẽ có chủ trương giao quyền trả lương cán bộ hoàn toàn cho hiệu trưởng quyết định.

Kể từ năm 2005, nhiều thành viên trong Hội đồng chức danh giáo sư Nhà nước đề nghị chuyển hình thức bổ nhiệm giáo sư từ cấp Nhà nước về cho mỗi cơ sở đào tạo tự bổ nhiệm. Trường nào tự bổ nhiệm giáo sư trường đó và cũng sẽ giao việc, kiểm tra chuyên môn của giáo sư trường mình sau khi bổ nhiệm. Cách làm này sẽ giúp các trường đánh giá đúng năng lực thực sự của mỗi ứng viên, tránh chuyện cả nể, cào bằng chức danh như hiện nay. Cách làm này với Việt Nam vẫn là mới nhưng với thế giới thì đã là chuyện “xưa như trái đất”.

Tuy nhiên, hình thức bổ nhiệm này đến nay vẫn chưa được áp dụng, mà theo GS-TSKH Đỗ Trần Cát thì có quá nhiều vấn đề phát sinh chưa giải quyết được. Hội đồng chức danh Giáo sư Nhà nước vừa có văn bản trình Bộ Giáo dục - Đào tạo một số vấn đề cần đổi mới trong bổ nhiệm chức danh giáo sư, phó giáo sư và dự kiến 2 tuần nữa sẽ được phê duyệt lần cuối.

Với những đề xuất của văn bản, theo GS-TSKH Đỗ Trần Cát sẽ hướng đến mục tiêu xây dựng hình ảnh những giáo sư “thực chất” hơn trong thời kỳ hội nhập.


VănNet -SL

“Cải tiến tuyển sinh và nâng cao chất lượng đào tạo tiến sĩ”

Bên lề hội thảo “Cải tiến tuyển sinh và nâng cao chất lượng đào tạo tiến sĩ” do đại học Quốc gia TPHCM tổ chức hôm 10/12:

Giáo sư Phạm Phụ thẳng thắn: “Tôi biết tôi sẽ trở thành thiểu số khi nói rằng đào tạo tiến sĩ không nhất thiết phải đáp ứng nhu cầu xã hội. Làm tiến sĩ là làm nghiên cứu khoa học, kết quả có thể 10 năm, 20 năm, thậm chí 50 năm sau mới đánh giá được. Thế giới hiện đã xuất hiện xu hướng đào tạo tiến sĩ không cần bảo vệ luận án. Người ta làm nghiên cứu chỉ để phát hiện và công bố những phát hiện đó cho nhân loại, ngoài ra không có mục tiêu nào khác”.

GS.TS Lê Huy Bá thuộc trường ĐH Công nghiệp TPHCM nhìn nhận: “Hầu hết các luận án tiến sĩ bảo vệ thành công đều mang phần hữu hảo, nhân nhượng. Người ta bảo nhau: thời buổi thóc cao gạo kém này mà bỏ tiền, bỏ công sức ra làm ba năm luận án cũng là đáng nể rồi (?)”.

Thứ Tư, 10 tháng 12, 2008

Đại học Quôc gia Hà Nội không cùng nguồn gốc với Đại học Đông Dương

Kế hoạch tổ chức các hoạt động kỷ niệm 100 năm Đại học Đông dương - tiền thân của ĐHQGHN (Trích bản tin ĐHQGHN)

Kết nối thông tin:

ĐHQGHN tự nhận Đại học Việt Nam (cơ sở đại học của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa) và Đại học Đông dương (cơ sở đại học của 3 nước Đông dương thuộc chính quyền thực dân Pháp ở Việt Nam những năm đầu thế kỷ 20) có cùng nguồn gốc là không đúng trạng thái lịch sử , không đúng với các giai đoạn văn hóa giáo dục trong nền văn hóa Việt Nam, không phù hợp với Giáo trình Tư tưởng Hồ Chí Minh về Văn hóa giáo dục (đang dạy ở ĐHQGHN và ở các trường Đại học)

Luận cứ bác bỏ:
1
a- Đại học Đông dương là của chính quyền thực dân Pháp.
b- Đại học Quốc gia Hà Nội là của Nhà nước CHXHCNVN.
2.
c. Đại học Đông dương dùng tiếng Pháp trong giảng dạy & nghiên cứu.
d. Đại hoc Quốc gia Hà Nội dùng tiếng Việt là chủ yếu trong giảng dạy & nghiên cứu.
3.
e. Đại học Đông dương có mục đích giáo dục, chương trình và phương pháp đào tạo không giống Đại học Quốc gia Hà Nội xét về nguồn gốc và bản chất.
4.
g. Tư tưởng cho rằng Đại Quốc gia Hà Nội có nguồn gốc từ Đại học Đông dương là không phù hợp với tư tưởng Hồ Chí Minh về văn hóa giáo dục (xin đọc giáo trình Tư tưởng Hồ Chí Minh đang dùng trong các trường Đại học ở Việt Nam)

Lập luận lịch sử:
a. Đai học Quốc gia không thể có nguồn gốc từ Đại học Đông dương.
b. Luận điểm cho rằng Đại học Quốc gia Hà Nội có 100 năm tồn tại và phát triển là phản khoa học.

Lập luận lô gich :
a. Nếu Đại học Quốc gia kỷ niệm 100 năm thì các trường khác cũng phải kỷ niêm 100 năm (hoặc gần 100 năm) như:
b. Trường Đại học Sư phạm Hà Nội
c. Trường Đại học Mỹ thuật Hà Nội
d. Trường Đại học Y Hà Nội
e. Trường Đại học Nông nghiệp...

Lập luận bác bỏ:
Cuốn chân dung một thế kỷ Đại học Quốc gia Hà Nội, chỉ nêu hai nhân vật nước ngoài có liên quan đến Đại học Đông dương một là nghệ sĩ một là nhà khoa học: Victor Tardieu (họa sĩ)và Alexandre Yersin (bác sĩ). Một cuốn sách như vậy không phản ánh diễn trình lịch sử 100 năm của Đại học Quốc gia Hà Nội !!! - Đây là vấn đề khêu gợi những suy nghĩ về sự thật và lịch sử, lô gich và lịch sử, quyền lợi cá nhân và lịch sử, học giả và lịch sử.


Nếu nói Đại học Đông Dương Là tiền thân của ĐHQGHN thì cuốn sách trên phải có 2 phần:
Phần 1 Diễn trình của Đại học Đông Dương: chân dung các giảng viên người Pháp..
Phần 2 Diễn trình của Đại học Quốc gia Hà Nội:chân dung các giảng viên người Việt..


Trích 'Phân tích Diễn ngôn phê phán" của Nguyen Hoa

Đại học Đông Duong không phải là tiền thân của Đại học Quốc gia Hà Nội

Lịch sử phát triển

Hơn sáu mươi năm sau khi nhà Lí định đô ở Thăng Long, Quốc Tử Giám – trường đại học đầu tiên của nước Đại Việt đã được thành lập (năm 1076) – khởi đầu một kỉ nguyên phát triển rực rỡ của nền giáo dục và văn hoá dân tộc.

Sau Cách mạng tháng Tám, ngày 10/10/1945, Chủ tịch Hồ Chí Minh kí Sắc lệnh số 45/SL thành lập Đại học Văn khoa tại Hà Nội với mục đích đưa nền khoa học nước nhà “theo kịp bước các nước tiên tiến trên hoàn cầu”. Ngày 15/11/1945, Trường Đại học Quốc gia Việt Nam đã tổ chức Lễ khai giảng năm học đầu tiên tại 19 Lê Thánh Tông, Hà Nội.

Trong chín năm kháng chiến trường kì, các trung tâm đại học đã được thành lập ở Việt Bắc, Liên khu Bốn, có cơ sở đặt ở Nam Ninh (Trung Quốc).

Kháng chiến chống Pháp thắng lợi, nền đại học Việt Nam tiếp tục phát triển và mở rộng. Ngày 04/6/1956, Thủ tướng Chính phủ ra Quyết định số 2183/CP thành lập Trường Đại học Tổng hợp. Năm 1957, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã đến thăm cán bộ và sinh viên nhà trường.
Lễ đón nhận Huân chương độc lập hạng nhất (31/01/2002)
Lễ đón nhận Huân chương độc lập hạng nhất (31/01/2002)

Từ năm 1956 đến năm 1995 là thời kì phát triển mạnh mẽ của nhà trường với tư cách là trung tâm nghiên cứu và đào tạo khoa học cơ bản hàng đầu của cả nước, phục vụ đắc lực sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Đội ngũ các giáo sư, các nhà khoa học hàng đầu của đất nước đã làm việc, cống hiến sức lực và trí tuệ ở nơi đây. Những nền tảng cơ bản nhất của nền khoa học Việt Nam đã được xây đắp và khẳng định giá trị. Cũng từ mái trường này, nhiều cán bộ và sinh viên đã lên đường nhập ngũ và anh dũng hi sinh vì sự nghiệp cách mạng vẻ vang của dân tộc.

Tháng 9/1995, trên nền tảng các ngành khoa học xã hội và nhân văn của Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội, Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn chính thức được thành lập và trở thành một thành viên của Đại học Quốc gia Hà Nội.

Quá trình xây dựng và phát triển của nhà trường gắn liền với tên tuổi của những giáo sư nổi tiếng như: Đặng Thai Mai, Trần Văn Giàu, Đào Duy Anh, Trần Đức Thảo, Cao Xuân Huy, Hoàng Xuân Nhị, Đinh Xuân Lâm, Phan Huy Lê, Hà Văn Tấn, Trần Quốc Vượng, Nguyễn Tài Cẩn, Đinh Gia Khánh, Phan Cự Đệ, Hà Minh Đức, Hoàng Như Mai, Lê Đình Kị, Trần Đình Hượu... Đến nay, Nhà trường đã có 8 giáo sư được tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh; 11 giáo sư được tặng Giải thưởng Nhà nước; 10 nhà giáo được phong tặng danh hiệu Nhà giáo nhân dân; 43 nhà giáo được phong tặng danh hiệu Nhà giáo ưu tú.

Phát huy truyền thống của Trường Đại học Văn khoa và Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội, Nhà trường tiếp tục phát triển và trưởng thành trên tất cả các lĩnh vực để giữ vững vị trí hàng đầu của cả nước về đào tạo đại học và sau đại học các ngành khoa học xã hội và nhân văn, tiến tới ngang tầm các trường đại học tiên tiến trong khu vực và trên thế giới.

Đúng vào dịp kỉ niệm 60 năm ngày thành lập Trường Đại học Văn khoa – tiền thân của Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn hiện nay – Nhà trường vinh dự được Nhà nước phong tặng danh hiệu cao quý: ĐƠN VỊ ANH HÙNG LAO ĐỘNG THỜI Kì ĐỔI MỚI.
Lễ đón nhận danh hiệu anh hùng lao động (10/10/2005)
Lễ đón nhận danh hiệu anh hùng lao động (10/10/2005)

Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn hiện có 14 khoa, 3 bộ môn trực thuộc và 8 trung tâm, đang đào tạo hàng ngàn sinh viên ở các ngành học và bậc học thuộc các khoa học xã hội và nhân văn.
Sứ mệnh

Là một trường đại học trọng điểm, đầu ngành, có uy tín và truyền thống lâu đời, Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn (Đại học Quốc gia Hà Nội) có sứ mệnh đi đầu trong sáng tạo, truyền bá tri thức và đào tạo nguồn nhân lực chất lượng cao về khoa học xã hội và nhân văn, phục vụ sự nghiệp xây dựng và phát triển đất nước.
Tổng số cán bộ, viên chức

Tổng số cán bộ: 515 trong đó:

* Số cán bộ giảng dạy: 376
* Số cán bộ hành chính: 139

Tổng số sinh viên

* Tổng số sinh viên chính quy: 5374 sinh viên
* Tổng số sinh viên tại chức: 4831 sinh viên
* Tổng số học viên cao học: 1.286 học viên
* Tổng số nghiên cứu sinh: 118 NCS

Cơ sở vật chất

Hiện tại, Trường đóng trên địa bàn có tổng diện tích là 23.000m2, trong đó diện tích phòng làm việc là 12.000 m2 và phòng học là 9.000m2 với các trang thiết bị thiết yếu phục vụ việc dạy và học như hệ thống âm thanh, máy vi tính và các thiết bị trình chiếu hiện đại…

Kho sách và các nguồn dữ liệu khác về khoa học xã hội và nhân văn của Trung tâm Thông tin - Thư viện Đại học Quốc gia Hà Nội đặt trong khuôn viên của Trường, có đủ số lượng, chủng loại và luôn luôn được cập nhật, bổ sung để phục vụ cho việc học tập, nghiên cứu của cán bộ và sinh viên trong Trường.

Hiện tại, Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn cũng đang vận hành một trung tâm đào tạo tin học với gần 100 máy vi tính và một phòng Internet gồm 40 máy vi tính, phục vụ miễn phí cho sinh viên trong toàn trường.

BÌNH LUÂN:

Qua vannet trên, chúng tôi khảng định:
1. Đại học Quốc gia Việt Nam là tiền thân của Đại học Quốc gia Hà Nội.
2. Đại học Đông Duong không phải là tiền thân của Đại học Quốc gia Hà Nội
3. Những học giả đưa ra luận thuyết "Đại học Quốc gia Hà Nội có 100 năm lịch sử" là những học giả:
a. Không có tư duy lô gich lịch sử hoặc cố tình phá lô gich lịch sủ để phục vụ mục đích cá nhân.
b. Không có chuyên môn sâu về lich sử văn hóa Việt Nam.
c. Không phân biệt được hai khái niệm :
+ sáng tạo trong văn hóa giáo dục
+ sáng tạo trong giáo dục.
d. quan điểm không phù hợp với tư tưởng Hồ Chí Minh về văn hóa giáo dục (trong Giáo trình Tư tưởng Hồ Chí Minh - NXB chính trị Quốc gia)
4. Những người ỏ ĐHQGHN tự đề xướng tư tưởng kỷ niệm 100 năm Đại học Quốc gia Hà Nội- xem ĐHQGHN có cùng nguồn gốc vói Đại học Đông Dương- nhất định sẽ được huân chương hoặc huy hiệu của Pháp và được sang Pháp tham quan...

Quý Ly

Thứ Ba, 9 tháng 12, 2008

Đại học Quôc gia Hà Nội không cùng nguồn gốc với Đại học Đông Dương

Kế hoạch tổ chức các hoạt động kỷ niệm 100 năm Đại học Đông dương - tiền thân của ĐHQGHN (Trích bản tin ĐHQGHN)

Kết nối thông tin:

ĐHQGHN tự nhận Đại học Việt Nam (cơ sở đại học của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa) và Đại học Đông dương (cơ sở đại học của 3 nước Đông dương thuộc chính quyền thực dân Pháp ở Việt Nam những năm đầu thế kỷ 20) có cùng nguồn gốc là không đúng trạng thái lịch sử , không đúng với các giai đoạn văn hóa giáo dục trong nền văn hóa Việt Nam, không phù hợp với Giáo trình Tư tưởng Hồ Chí Minh về Văn hóa giáo dục (đang dạy ở ĐHQGHN và ở các trường Đại học)

Luận cứ bác bỏ:
1
a- Đại học Đông dương là của chính quyền thực dân Pháp.
b- Đại học Quốc gia Hà Nội là của Nhà nước CHXHCNVN.
2.
c. Đại học Đông dương dùng tiếng Pháp trong giảng dạy & nghiên cứu.
d. Đại hoc Quốc gia Hà Nội dùng tiếng Việt là chủ yếu trong giảng dạy & nghiên cứu.
3.
e. Đại học Đông dương có mục đích giáo dục, chương trình và phương pháp đào tạo không giống Đại học Quốc gia Hà Nội xét về nguồn gốc và bản chất.
4.
g. Tư tưởng cho rằng Đại Quốc gia Hà Nội có nguồn gốc từ Đại học Đông dương là không phù hợp với tư tưởng Hồ Chí Minh về văn hóa giáo dục (xin đọc giáo trình Tư tưởng Hồ Chí Minh đang dùng trong các trường Đại học ở Việt Nam)

Lập luận lịch sử:
a. Đai học Quốc gia không thể có nguồn gốc từ Đại học Đông dương.
b. Luận điểm cho rằng Đại học Quốc gia Hà Nội có 100 năm tồn tại và phát triển là phản khoa học.

Lập luận lô gich :
a. Nếu Đại học Quốc gia kỷ niệm 100 năm thì các trường khác cũng phải kỷ niêm 100 năm (hoặc gần 100 năm) như:
b. Trường Đại học Sư phạm Hà Nội
c. Trường Đại học Mỹ thuật Hà Nội
d. Trường Đại học Y Hà Nội
e. Trường Đại học Nông nghiệp...

Lập luận bác bỏ:
Cuốn chân dung một thế kỷ Đại học Quốc gia Hà Nội, chỉ nêu hai nhân vật nước ngoài có liên quan đến Đại học Đông dương một là nghệ sĩ một là nhà khoa học: Victor Tardieu (họa sĩ)và Alexandre Yersin (bác sĩ). Một cuốn sách như vậy không phản ánh diễn trình lịch sử 100 năm của Đại học Quốc gia Hà Nội !!! - Đây là vấn đề khêu gợi những suy nghĩ về sự thật và lịch sử, lô gich và lịch sử, quyền lợi cá nhân và lịch sử, học giả và lịch sử.


Nếu nói Đại học Đông Dương Là tiền thân của ĐHQGHN thì cuốn sách trên phải có 2 phần:
Phần 1 Diễn trình của Đại học Đông Dương: chân dung các giảng viên người Pháp..
Phần 2 Diễn trình của Đại học Quốc gia Hà Nội:chân dung các giảng viên người Việt..


Trích 'Phân tích Diễn ngôn phê phán" của Nguyen Hoa

Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2008

Đề cương môn Ngôn ngữ học

1. NHỮNG VẤN ĐỀ CHUNG VỀ NGÔN NGỮ
1.1 Bản chất của ngôn ngữ
1.2 Chức năng của ngôn ngữ
1.3 Cấu trúc ngôn ngữ
1.4 Phân loại ngôn ngữ
1.5 Ngôn ngữ & Sự phát triển
1.6 Chữ viết
2. NGỮ ÂM HỌC - ÂM VỊ HỌC
2.7 Đặc trưng cấu âm – Âm học
2.8 Âm tố
2.9 Âm tiết & Hiện tượng ngôn điệu
2.10 Ngữ âm & Sự biến đổi ngữ âm
2.11 Âm vị & Biến thể âm vị
3. NGỮ PHÁP HỌC
3.12 Dạng thức ngữ pháp –Phương thức ngữ pháp – Ý nghĩa ngữ pháp
3.13 Phạm trù ngữ pháp
3.14 Cấu trúc ngữ pháp
3.15 Chức năng ngữ pháp
3.16 Đơn vị ngữ pháp
4. TỪ VỰNG - NGỮ NGHĨA HỌC
4.17 Nghĩa & Thành tố nghĩa
4.18 Nghĩa & Sự biến đổi nghĩa
4.19 Nghĩa & Các kiểu nghĩa
4.20 Đơn vị từ vựng
4.21 Lớp từ vựng
4.22 Nhóm từ vựng
4.23 Sự biến đổi từ vựng
4.24 Từ điển
5. NGỮ DỤNG HOC
5.25 Vấn đề Nghĩa & Ngữ cảnh
5.26 Vấn đề Quy chiếu & Chỉ xuất
5.27 Lý thuyết Hành động ngôn ngữ
5.28 Lý thuyết Hội thoại
5.29 Lý thuyết Lập luận
5.30 Phân tích Diễn ngôn
6. THẢO LUẬN CHUNG


Nhà giáo Đỗ Bá Lộc

Đề cương môn học Cơ sở văn hóa Việt Nam

1. CƠ SỞ LÝ LUẬN VĂN HÓA
1.1 Định nghía về văn hóa
1.2 Bản chất & Chức năng của văn hóa
1.3 Cấu trúc văn hóa
1.4 Môi trường & Văn hóa
1.5 Giao lưu & Tiếp biến văn hóa
1.6 Bản sắc văn hóa
1.7 Di sản văn hóa
1.8 Thảo luận theo hướng đổi mới
2. CƠ SỞ KHÔNG GIAN VĂN VĂN HÓA
2.9 Quan niệm về Vùng văn hóa Việt Nam
2.10 Phân loại Vùng văn hóá Việt Nam
2.11 Thảo luận theo hướng đổi mới
3. CƠ SỞ LỊCH SỬ VĂN HÓA
3.12 Quan niệm về Diễn trình lịch sử văn hóa Việt Nam
3.13 Quan niệm về Tiến trình văn hóa Việt Nam
3.14 Thảo luận theo hướng đổi mới
4. THÀNH TỐ VĂN HÓA & GIAO TIẾP VĂN HÓA
4.15 Văn hóa nhận thức
4.16 Văn hóa ngôn ngữ
4.17 Văn hóa tín ngưỡng & Tôn giáo
4.18 Văn hóa phong tục
4,19 Văn hóa nghệ thuật
4,20 Văn hóa thời trang
4.21 Văn hóa ẩm thực
4.22 Văn hóa kiến trúc
4.23 Văn hóa giao thông
4.24 Văn hóa thể thao
4.25 Văn hóa quân sự
4.26 Văn hóa khoa học
4.27 Văn hóa sản xuất
4.28 Văn hóa thương mại
4.29 Văn hóa công nghệ
4.30 Văn hóá môi trường
4.31 Văn hóa giáo dục
4.32 Văn hóa du lịch
4.33 Văn hóa internet
4.34 Thảo luận theo hướng đổi mới.
Nhà giáo Đỗ Bá Lộc

Đề cương môn học Tiếng Việt

1. TIẾNG VIỆT THỰC HÀNH (3ĐVHT)
1.1
Kỹ năng lĩnh hội tri thức
1. Xác định ý chính
2. Xác định luận điểm – luận cứ
3. Tóm tắt văn bản, văn thoại và văn net
4. Tổng thuật văn bản, văn thoại và văn net
1.2
Kỹ năng viết thông thường
5. Viết đoạn
6. Viết đề cương văn bản & đề cương văn thoại và đề cương văn net
7. Hoàn chỉnh văn bản & văn thoại và văn net
1.3
8. Kỹ năng viết đề tài NCKH
9. Lập đề cương NCKH
10.Hoàn thiện Đề tài NCKH
1.4
Kỹ năng nhận diện và chữa lỗi tiếng Việt
11.Lỗi dùng từ.
12.Lỗi dùng câu
13.Lỗi diễn ngôn (Văn bản, Văn thoại, Văn net)
1.5
Kỹ năng thuyết trình
14. Chuẩn bị buổi thuyết trình
15. Hình thức & Tâm lý của người thuyết trình
16. Trình bầy hiệu quả bài thuyết trình
17. Kiểm soát người nghe

2. TIẾNG VIỆT LÝ THUYẾT (3ĐVHT)
2.1
Ngữ âm tiếng Việt
1. Âm tiết tiếng Việt
2. Âm vị tiếng Việt
3. Chữ Viết và vấn đề chính tả tiếng Việt
2.2
Từ vựng tiếng Việt
4. Lớp từ vựng tiếng Việt
5. Nhóm từ vựng tiếng Việt
6. Thành Ngữ và Quán Ngữ tiếng Việt
7. Phương thức biến đổi từ vựng tiếng Việt
2.3
Ngữ pháp tiếng Việt
8. Kiểu từ tiếng Việt
9. Cụm từ tiếng Việt
10.Câu tiếng Việt
11.Đoạn văn tiếng Việt
12.Văn bản – Văn thoại - Văn net tiếng Việt
2.4
Ngữ nghĩa tiếng Việt
13.Sự biến đổi nghĩa trong tiếng Việt
14.Các kiểu nghĩa trong tiếng Việt
2.5
Ngữ dụng tiếng Việt
15.Phân tích hội thoại tiếng Việt
16.Nguyên tắc hợp tác và hàm ý hội thoại tiếng Việt
17.Phân tích diễn ngôn tiếng Việt


Nhà giáo Đỗ Bá LỘC

Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2008

MỜI THAM GIA THẢO LUẬN VỀ NGUỒN GỐC ĐAI HỌC QUỐC GIA HÀ NỘI

Vấn đề học thuật:
1. Cần phân biệt hoạt động sáng tạo, phát minh trong môi trường tự nhiên và môi trường xã hội với văn hóa , ví dụ:
+ Giáo dục và Văn hóa giáo dục
+ Kiến trúc và Văn hóa kiến trúc
2. Đặc tính nguồn gốc của một Biểu hiện văn hóa
3. Hoạt động bản địa và Hoạt động nhập ngoại trong một nền văn hóa
4. Phủ định Hoạt động bản địa bằng cách lấy Hoạt động nhập ngoại làm nguồn gốc cho hoạt động bản địa
5. Lấy Biểu hiện văn hóa để phủ định Sáng tạo văn hóa của Danh nhân văn hóa
6. Động cơ cá nhân trong việc nghiên cứu Biểu hiện văn hóa
7. Quyền năng nghiên cứu và kết luận về một Biểu hiện văn hóa
8. Quyền năng nghiên cứu của cá nhân hoặc nhóm cá nhân và sự đánh giá của quyền năng nghiên cứu trong cộng đồng xã hội về Biểu hiện văn hóa
9. Xử lý những sai lầm trong nghiên cứu về Biểu hiện văn hóa
10. Các yếu tố xác định Biểu hiện văn hóa cùng chung cội nguồn
11. Diễn trình văn hóa của một nền văn hóa có sự xâm lược và áp đặt
...............................................






Đại học Đông dương không thể cùng nguồn gốc với Đại học Việt Nam của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa


Thông tin của ĐHQGHN:

Đại sứ quán Cộng hoà Pháp tại Việt Nam tổ chức Lễ trao tặng:

1.Huân chương Quốc công cho GS.VS Đào Trọng Thi - Giám đốc ĐHQGHN

2.Giải thưởng Cành cọ Hàn lâm cho GS.TSKH Vũ Minh Giang và GS.TS Mai Trọng Nhuận - Phó giám đốc ĐHQGHN.


Kết nối thông tin:

Luận đề khoa học

ĐHQGHN tự nhận Đại học Việt Nam (cơ sở đại học của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa) và Đại học Đông dương (cơ sở đại học của 3 nước Đông dương thuộc chính quyền thực dân Pháp ở Việt Nam những năm đầu thế kỷ 20) có cùng nguồn gốc là không đúng trạng thái lịch sử , không đúng với các giai đoạn văn hóa giáo dục trong nền văn hóa Việt Nam, không phù hợp với tư tưởng Hồ Chí Minh trong Văn hóa giáo dục.

Luận cứ so sánh:
1.
a- Đại học Đông dương là của chính quyền thực dân Pháp.
b- Đại học Quốc gia Hà Nội là của Nhà nước CHXHCNVN.
2.
c. Đại học Đông dương dùng tiếng Pháp trong giảng dạy & nghiên cứu.
d. Đại hoc Quốc gia Hà Nội dùng tiếng Việt là chủ yếu trong giảng dạy & nghiên cứu.
3.
e. Đại học Đông dương có mục đích giáo dục, chương trình và phương pháp đào tạo không giống Đại học Quốc gia Hà Nội xét về nguồn gốc và bản chất.
4.
g. Tư tưởng cho rằng Đại Quốc gia Hà Nội có nguồn gốc từ Đại học Đông dương là không phù hợp với tư tưởng Hồ Chí Minh về văn hóa giáo dục (xin đọc giáo trình Tư tưởng Hồ Chí Minh đang dùng trong các trường Đại học ở Việt Nam)

Luận cứ lịch sử:
a. Đai học Quốc gia không thể có nguồn gốc từ Đại học Đông dương.
b. Lập luân xem Đại học Quốc gia Hà Nội có 100 năm tồn tại và phát triển là phản khoa học.

Luận cứ lô gich :
a. Nếu Đại học Quốc gia kỷ niệm 100 năm thì các trường khác cũng phải kỷ niêm 100 năm (hoặc gần 100 năm) như:
b. Trường Đại học Sư phạm Hà Nội
c. Trường Đại học Mỹ thuật Hà Nội
d. Trường Đại học Y Hà Nội
e. Trường Đại học Nông nghiệp...

Luận cứ bác bỏ:
Cuốn chân dung một thế kỷ Đại học Quốc gia Hà Nội, chỉ nêu hai nhân vật nước ngoài có liên quan đến Đại học Đông dương một là nghệ sĩ một là nhà khoa học: Victor Tardieu (họa sĩ)và Alexandre Yersin (bác sĩ). Một cuốn sách như vậy không phản ánh nguồn gốc 100 năm của Đại học Quốc gia Hà Nội - Đây là vấn đề khêu gợi những suy nghĩ về sự thật và lịch sử, lô gich và lịch sử, quyền lợi cá nhân và lịch sử, học giả và lịch sử.

Cảm nhận khi biết:
Tóm lại việc xem Đại học Quốc gia Hà Nội có nguồn gốc từ Đại học Đông dương là một vấn đề quá buồn cười làm nhiều em học sinh không muốn học môn sử do ông Vũ Minh Giang dạy.


Trung Thưc

Thứ Tư, 29 tháng 10, 2008

Đại học Đông Dương không cùng hệ thống với Đại học Quốc gia Việt Nam

Université de l'Indochine n'est pas le même système avec l'Université nationale du Viet Nam


Các cơ sở Đại học trong nền văn hóa giáo dục Việt Nam hiện đại...:

1906

Thành lập Trường Đại học Đông Dương(Quyết định số: 1514a, ngày 16/5/1906 của Toàn quyền Đông Dương). Trường ĐH Đông Dương đặt trụ sở tại 19 - Lê Thánh Tông - Hà Nội. Sau Cách mạng tháng Tám, cơ sở này thuộc về Trường ĐHQG Việt Nam; sau khi hoà bình lập lại ở miền Bắc do Trường ĐHTH Hà Nội quản lý và sử dụng và nay là một trong những cơ sở của ĐHQGHN.

1945

Trường Đại học Quốc gia Việt Nam khai giảng khoá đầu tiên vào 15/11/1945 dưới sự chủ toạ của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Đây là trường đại học đa ngành, đa lĩnh vực đầu tiên được thành lập dưới chính thể Việt Nam Dân chủ Cộng hoà. Quan điểm giáo dục của Chủ tịch Hồ Chí Minh hoàn toàn khác quan điểm giáo dục của Toàn quyền Đông Dương (xin xem giáo trình tư tưởng Hồ Chí Minh )

1951

Nhà nước ta thành lập Trường Khoa học Cơ bản (tại Chiến khu Việt Bắc). Đây là một trong những trường tiền thân của Trường đại học Tổng hợp Hà Nội sau này.

1956

Thành lập Trường đại học Tổng hợp Hà Nội - trường đại học khoa học cơ bản (khoa học Tự nhiên và khoa học Xã hội & Nhân văn) đầu tiên ở miền Bắc sau hoà bình lập lại. Trường ĐHTH Hà Nội trực tiếp sử dụng cơ sở vật chất của các Trường ĐH Đông Dương (1906), Trường ĐHQG Việt Nam (1945) và Trường Khoa học Cơ bản (1951).
Mục đích đào tào, Phương pháp đào tạo, Chương trình đào tạo, ngôn ngữ giảng dạy, đội ngũ giảng dạy của Đại học của Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội rất khác với Đại học Đông Dương. Sau này, Đại học Quốc gia Hà Nội cũng thế (xin xem các tư liệu về giáo dục ở Việt Nam, xin đọc Hồ Chí Minh toàn tập, xin đọc giáo trình tư tưởng Hồ Chí Minh giảng dạy ở các trường Đại học Việt Nam)

Thành lập Trường đại học Sư phạm Hà Nội, trong đó có khoa Ngoại ngữ, sau này tách ra thành Trường đại học Sư phạm Ngoại ngữ Hà Nội.

(Cả hai trường đại học: ĐHTHHN và ĐHSPHN cùng chung Quyết định thành lập số 2183/TC ngày 4/6/1956 của Chính phủ).


Ghi chú:
1. Cần phân biệt văn hóa giáo dục trong nền văn hóa Việt Nam với giáo dục của Việt Nam:
Đại học Đông dương là sản phẩm của nền văn hóa Việt Nam hiện đại (thời Pháp thuộc)
Đại học Đông không phải là sản phẩm của nền giáo dục Việt Nam.
2.Một thí dụ so sánh
Ở trình độ cử nhân, ai cũng biết rằng văn hóa kiến trúc trong nền văn hóa Việt Nam là khác nghệ thuật kiến trúc Việt Nam :
Nhà hát lớn là thành tựu của văn hóa kiến trúc Việt Nam (thời Pháp thuộc)
Nhà hát lớn không phải thành tựu của nghệ thuật kiến trúc Việt Nam. (do các KTS Việt Nam sáng tác).
3. Cần phần biệt cụm từ "Trường Đại học Quốc gia Việt Nam" với cụm từ: "Đại học Quốc gia Hà Nội'

LỄ KỶ NIỆM 50 NĂM TRUYỀN THỐNG TRƯỜNG ĐẠI HỌC TỔNG HỢP HÀ NỘI (1956-2006)

Sáng ngày 15/10/2006, tại Hội trường KTX Mễ Trì đã diễn ra Lễ trọng thể Kỷ niệm 50 năm truyền thống Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội - Trường Đại học Khoa học Tự nhiên, ĐHQGHN (1956-2006).
Đến dự buổi Lễ có: Nguyên Chủ tịch Nước Trần Đức Lương; GS.TSKH.Bành Tiến Long - Thứ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo; GS.TSKH.Đào Trọng Thi - Bí thư Đảng ủy, Giám đốc Đại học Quốc gia Hà Nội; Các nguyên Bí thư Đảng uỷ, nguyên Hiệu trưởng của trường Đại học Tổng hợp Hà Nội và trường Đại học Khoa học Tự nhiên qua các thời kỳ; đại diện một số Viện nghiên cứu, Trường đại học, cao đẳng trong và ngoài nước; đông đảo các thế hệ cán bộ và học sinh, sinh viên, học viên đã và đang công tác, học tập và làm việc tại trường; các khách mời trong nước và quốc tế; cơ quan thông tin Báo chí, Phát thanh và truyền hình đã tới dự và đưa tin.

PGS.TS.Vũ Đức Minh - Phó Hiệu Trưởng nhà trường đã giới thiệu sơ lược về truyền thống gần 40 năm của Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội và hơn 10 năm tiếp nối của trường Đại học Khoa học Tự nhiên - một trong những trường đại học đầu tiên của đất nước có nhiệm vụ chính trị là đào tạo đội ngũ cán bộ khoa học cơ bản, có đức, có tài, tổ chức các hoạt động nghiên cứu khoa học và triển khai công nghệ, phục vụ đắc lực cho sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Chính từ nơi đây, đã đào tạo được nhiều nhân tài, nhiều nhà khoa học ưu tú và danh tiếng cho đất nước. Trong quá trình xây dựng và phát triển, đặc biệt là trong thời kỳ đổi mới, Trường đã khẳng định được vị thế của mình trong nước, khu vực và còn trên trường quốc tế. Nhà trường đã vinh dự được phong tặng danh hiệu đơn vị “Anh hùng lao động trong thời kỳ đổi mới” vào năm 2000 và được tặng thưởng Huân chương Hồ Chí Minh vào năm 2001. Năm 2005, Khối chuyên Toán-Tin của Trường cũng được phong danh hiệu " Anh hùng lao động".

Nhà giáo Nhân dân, GS.TSKH. Nguyễn Văn Mậu - Bí thư Đảng ủy, Hiệu trưởng Nhà trường đọc diễn văn nêu lên quá trình ra đời và phát triển suốt nửa thế kỷ qua của Trường, những thành tựu to lớn và độc đáo về Giáo dục, đào tạo và nghiên cứu khoa học, những hướng phấn đấu trong thời gian tới và quyết tâm của toàn thể Ban Lãnh đạo cũng như của cán bộ, nhân viên của Trường, phấn đấu sớm trở thành một trường đại học nghiên cứu tiên tiến, dần dần đạt trình độ Khu vực và quốc tế.
Nhân dịp này, Nhà trường ghi nhận công lao của các nguyên Hiệu trưởng, Bí thư Đảng ủy các khóa của Trường Đại học Tổng hợp và trường Đại học Khoa học Tự nhiên. Các tập thể và các cá nhân cán bộ, nhân viên có nhiều thành tích đóng góp xây dưng trường thời gian qua cũng đựoc Chủ tịch nước tặng thưởng Huân chương Lao động và Thủ tướng Chính phủ tặng Bằng khen.

GS.TSKH. Bành Tiến Long - Thứ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo đã trao tặng Trường ĐHKHTN bức trướng mang dòng “Bộ Giáo dục và Đào tạo tặng Trường Đại học Khoa học Tự nhiên, Đại học Quốc gia Hà Nội 50 năm xây dựng và phát triển 1956-2006”.
GS.TSKH. Bành Tiến Long - Thứ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo và GS.TSKH.Đào Trọng Thi - Giám đốc ĐHQGHN phát biểu khẳng định vai trò quan trọng của Trường ĐHKHTN trong hệ thống giáo dục đại học Việt Nam, những đóng góp to lớn của Trường trong việc phát hiện, bồi dưỡng tài năng cũng như mở ra các mô hình đào tạo mới và khích lệ sự phân đấu của Trường trong thời gian tới.
Các đại biểu đại diện cho Lãnh đạo, Giáo sư, cán bộ, sinh viên của trương đã phát biểu ôn lại những kỷ niệm trên chặng đường xây dựng và phát triển 50 năm qua và tin tưởng rằng trong thời gian tới Nhà trường tiếp tục phát huy truyền thống của mình đưa trường Đại học Khoa học Tự nhiên thành trường đại học nghiên cứu tiên tiến đạt đẳng cấp khu vực và quốc tế.
Đại diện 2 tổ chức hợp tác truyền thống là Đức và Singapore cũng đã có bài phát biểu khẳng định uy tín trong hợp tác quốc tế của Nhà trường.
Ở cơ sở chính của Trường tại 334 Nguyễn Trãi, sinh viên các Khoa đã tổ chức cắm trại và liên hoan văn nghệ chào mừng 50 năm ngày truyền thống của Trường.

Thứ Ba, 28 tháng 10, 2008

Đại học Quốc gia Hà Nội không chung nguồn gốc với Đại học Đông dương.

Căn cứ vào tư liệu lịch sử.
Căn cứ vào tư liệu giáo dục của nền giáo dục cách mạng Việt Nam.
Căn cứ vào các giáo trình tư tưởng Hồ Chí Minh.
Căn cứ vào việc kỷ niệm 100 năm của các trường đại học ở Viêt Nam (?)
Căn cứ vào tư liệu giáo dục của chính quyền Đông dương.

Các nhà khoa học xã hội có trình độ đều khảng định:
1. Đại học Quốc gia Hà Nội không chung nguồn gốc với Đại học Đông dương.
2. Đại học Quốc gia Hà Nội không thể có thời gian kỷ niệm 100 năm.

Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội từng là một trường đại học lớn ở Việt Nam, là một trong 3 trường đại học hình thành nên Đại học Quốc gia Hà Nội.

Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội từng là một trường đại học lớn ở Việt Nam, là một trong 3 trường đại học hình thành nên Đại học Quốc gia Hà Nội.

[sửa] Lich sử

Đại học Tổng hợp Hà Nội thành lập năm 1956, là một trường đại học khoa học cơ bản đa ngành, đa lĩnh vực. Địa điểm của trường tại 19 phố Lê Thánh Tông - Hà Nội, vốn trước Cách mạng tháng Tám, là địa điểm của trường Đại học Đông Dương, do kiến trúc sư người Pháp là Ernest Hébrard thiết kế năm 1926. Hiệu trưởng đầu tiên của trường là ông Ngụy Như Kon Tum.

Năm 1993 chính phủ Việt Nam trên cơ sở tổ chức, sắp xếp lại 3 trường đại học lớn ở Hà Nội: Đại học Tổng hợp Hà Nội, Đại học Sư phạm Hà Nội I và Đại học Sư phạm Ngoại ngữ Hà Nội thành một trường lấy tên Đại học Quốc gia Hà Nội.

Hiện tại, Đại học Quốc gia Hà Nội bao gồm trường Đại học Khoa học Tự nhiên, trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, trường Đại học Công nghệ, trường Đại học Ngoại ngữ Hà Nội và trường Đại học Kinh tế [1].

[sửa] Xem thêm

Sự ra đời của Đại học Đông Dương qua tài liệu lưu trữ

Sự ra đời của Đại học Đông Dương qua tài liệu lưu trữ
[Xem hinh dung kich co]
Ảnh chụp lại tài liệu từ Trung tâm Lưu trữ Hải ngoại Pháp của ThS Nguyễn Anh Thu - Phó trưởng Ban Quan Hệ Quốc tế ĐHQGHN trong chuyến công tác cuối năm 2005

Hiện nay Trung tâm Lưu trữ Hải ngoại (Centre des Archives d’Outre-Mer) tại Aix-en Provence (miền Nam nước Pháp) và Trung tâm Lưu trữ Quốc gia I (Hà Nội) còn bảo quản một khối lượng lớn tài liệu về Đại học Đông Dương (Université Indochinoise) từ khi thành lập (1906) cho đến khi người Pháp chính thức rời khỏi Việt Nam (1954).

Những tài liệu này chủ yếu tập trung trong các phông Phủ Toàn quyền Đông Dương (fonds du Gouvernement général de l’Indochine - GGI), phông Phủ Thống sứ Bắc Kỳ (fonds de la Résidence supérieure au Tonkin - RST) và khối tài liệu của Bộ Pháp quốc Hải ngoại (Ministère de la France d’Outre-Mer - FOM). Ngoài ra, hai Trung tâm Lưu trữ Quốc gia này còn bảo quản một khối lượng lớn những tài liệu khác có liên quan trực tiếp đến sự ra đời và phát triển của trường Đại học Đông Dương (ĐHĐD) và về hai cuộc cải cách giáo dục ở Đông Dương do hai viên Toàn quyền Pháp là Paul Beau và Albert Sarraut là những người khởi xướng. Bài viết sẽ giới thiệu hai tài liệu quan trọng nhất, có ý nghĩa quyết định nhất đối với việc xác định mốc thời gian ra đời của trường đại học nổi tiếng này.

Tài liệu thứ nhất: Nghị định số 1514a ngày 16/5/1906 do Toàn quyền Đông Dương Paul Beau ký ban hành. Nghị định này có một tầm quan trọng đặc biệt vì nó chính là văn bản khai sinh ra trường đại học đầu tiên theo mô hình của Pháp tại Đông Dương.

Điều 1 của Nghị định ghi rõ:

“Nay thành lập ở Đông Dương, dưới tên gọi trường đại học, một tập hợp các khoá đào tạo bậc đại học cho các sinh viên xứ thuộc địa và các nước láng giềng.

Cơ sở đào tạo này có nhiệm vụ phổ biến ở Viễn Đông, chủ yếu là thông qua tiếng Pháp, những kiến thức về các ngành khoa học và các phương pháp châu Âu” (1)

Mục đích thành lập Trường được ghi rõ trong Nghị định số 1514a là nhằm “đào tạo nhân viên bản xứ cho các bộ máy hành chính địa phương hoặc các cơ quan chuyên môn thuộc Phủ Toàn quyền Đông Dương”(điều 9).

Theo Nghị định số 1514a ngày 16/5/1906, trường ĐHĐD được tổ chức bởi 5 trường thành viên:

1. Trường Cao đẳng Luật và Pháp chính (Ecole supérieure de Droit et Administration) gồm ba khoa dự kiến được thành lập bởi Hội đồng Hoàn thiện Giáo dục Bản xứ (Conseil de Perfectionnement de l’Enseignement Indigène), trong đó khoa thứ nhất đã có từ trước, đó chính là trường Hậu bổ Hà Nội (Ecole d’Administration de Hanoi) được thành lập theo Nghị định ngày 20-6-1903, là nơi đào tạo nên hệ thống quan lại cho bộ máy hành chính người bản xứ.

2. Trường Cao đẳng Khoa học (Ecole supérieure des Sciences): gồm các ngành Toán, Vật lý, Hóa học và sinh vật. Nhiệm vụ của trường là đào tạo những người làm công tác nghiên cứu khoa học và những giáo viên trung học hoặc cao đẳng sư phạm. Trường được trang bị các phòng thí nghiệm và khoá học của năm thứ nhất thì không phải chỉ dành riêng cho sinh viên của trường này mà còn cho sinh viên của các trường khác như trường Y, trường Xây dựng dân dụng.

3. Trường Cao đẳng Y khoa (Ecole supérieure de Médecine): đây chính là Trường Y khoa Hà Nội (Ecole de Médecine de Hanoi) được thành lập theo Nghị định ngày 8/1/1902 và được tổ chức lại theo Nghị định ngày 25/10/1904 do Toàn quyền Paul Beau ký ban hành. Theo Nghị định ngày 25/10/1904, trường Y Hà Nội được đổi tên thành trường Y Đông Dương (Ecole de Médecine de l’Indochine). Nhiệm vụ của trường là đào tạo y sĩ và dược sĩ phụ tá (médecin et pharmacien auxiliaire), hạn học 4 năm về y tá và 3 năm về dược. Trong trường còn có lớp nữ hộ sinh bản xứ (sage-femme indigène), học trong hai năm.

4. Trường Cao đẳng Xây dựng dân dụng (Ecole supérieure du Génie Civil) với ba khoa dự kiến được thành lập, trong đó khoa Cầu - Đường bộ, Đường sắt và Mỏ chính là những ngành của trường Công chính (Ecole des Travaux publics) được thành lập theo Nghị định ngày 22/2/1902.

5. Trường Cao đẳng Văn chương (Ecole supérieure des Lettres): dạy Ngôn ngữ và Văn học cổ điển phương Đông, Lịch sử và Địa lý các nước Viễn Đông, Lịch sử văn học Pháp và nước ngoài, Lịch sử triết học và Lịch sử nghệ thuật.

Kèm theo Nghị định số 1514a ngày 16/5/1906 là bản Nội quy của Trường do Tổng Giám đốc Học chính (Directeur général de l’Instruction publique) Gourdon ký ngày 12/10/1907, xác định rõ thành phần sinh viên cùng đội ngũ giáo viên và chương trình của năm học đầu tiên 1907-1908 (2)

Bổ sung cho Nghị định số 1514a ngày 16/5/1906 là hai Nghị định số 577 và 578 cùng ngày 17/2/1908 do Toàn quyền Paul Beau ký về việc thành lập Ban Thư ký và bổ nhiệm ông Hanri Russier làm Thư ký trường ĐHĐD (3)

Nghị định số 1514a ngày 16/5/1906 và những tài liệu đi kèm cho chúng ta thấy, ĐHĐD được thành lập trên cơ sở một số trường đã được thành lập trước đó và có mở thêm một số ngành đào tạo mới. Điều đó chứng tỏ rằng, sự thành lập ĐHĐD không phải là một việc làm hứng thú nhất thời của một cá nhân nào mà sự kiện này là kết quả của một quá trình vận động logic trong lịch sử. Quá trình vận động đó, qua tài liệu lưu trữ, chính là cuộc cải cách giáo dục lần thứ nhất ở Đông Dương mà Paul Beau là người khởi xướng, bắt đầu bằng việc thành lập Sở học chính, một tổ chức “chịu trách nhiệm đưa ra một sự xung động toàn thể về sự nghiệp giáo dục trong toàn xứ Đông Dương” do Gourdon làm Tổng Giám đốc.

Chính thức nhậm chức Toàn quyền ngày 15/10/1902, ngay từ 1904, Paul Beau đã ký nhiều nghị định nhằm xác định những nét lớn trong tổ chức giáo dục Pháp-bản xứ, trong đó có Nghị định thành lập Hội đồng Hoàn thiện Giáo dục Bản xứ (Conseil de Perfectionnement de l’Enseignement Indigène) được Paul Beau ký ngày 9/3/1906.

Với trách nhiệm “nghiên cứu những điều kiện để thành lập và hoạt động của một trường đại học gồm các môn giảng dạy ở bậc đại học dành cho người bản xứ và người châu á” (4), vào ngày 11/4/1906, trong phiên họp thứ nhất, sau nhiều cuộc tranh luận, Hội đồng Hoàn thiện Giáo dục Bản xứ đã nhất trí đề nghị lên Toàn quyền việc thành lập ĐHĐD và được Toàn quyền chuẩn y bằng Nghị định số 1514a ngày 16-5-1906 như đã giới thiệu ở trên.

Trường được phép làm lễ khánh thành bằng Nghị định ngày 12/6/1907 và ngày 10/11/1907, lễ khánh thành được tổ chức tại Phủ toàn quyền cũ (khu nhượng địa) ở Hà Nội, dưới sự chủ tọa của Thống sứ Bắc Kỳ De Miribel.

Cuối tháng 11/1907, Trường đã tổ chức lễ khai giảng đầu tiên với sự có mặt của 94 sinh viên mới, 62 sinh viên dự thính và 37 sinh viên năm thứ nhất trường Y sẽ tham dự một số giờ học của môn khoa học của Trường, tổng cộng gồm 193 sinh viên (5). Trong năm học đầu tiên này, một số viên chức các sở chuyên môn tuy không theo học chính thức nhưng cũng được phép tham gia các giờ thực hành tại các trường thuộc ĐHĐD(6).

Tuy nhiên, sau khi năm học đầu tiên này kết thúc, ĐHĐD đã đột ngột đóng cửa, không bởi một văn bản pháp lý nào, không cả một lời giải thích của bất cứ một vị quan chức nào trong bộ máy chính quyền thuộc địa.

Mặc dù ĐHĐD đã phải đóng cửa sau một năm hoạt động vì chương trình đào tạo của nó còn nhiều điểm chưa phù hợp với điều kiện thực tế lúc đó, song thực tế cũng đã chứng minh rằng, những sinh viên được ĐHĐD đào tạo dù chỉ trong một năm học cũng đã không ngừng đem lại nhiều kết quả đáng khích lệ. Nhiều sinh viên của Trường đã tiếp thu được những khái niệm vững chắc cần thiết cho nghề nghiệp của họ, sự ham thích thực sự đối với khoa học, và nhất là về phương pháp giảng dạy, phương pháp mà sau này đã được phát hiện trong rất nhiều sách giáo khoa phổ biến khoa học tập hợp về sau do một vài người trong số họ soạn ra(7).

Trong vòng 10 năm, từ giữa 1907 đến 1917, sau cuộc cải cách của Paul Beau, nền giáo dục bậc cấp 2, cả giáo dục bản xứ lẫn giáo dục Pháp ở Đông Dương đã phát triển tốt hơn chuẩn bị cho những sinh viên theo được giáo dục cấp 3, tạo điều kiện vững chắc cho sự hồi sinh của ĐHĐD vào năm 1917. Cuộc cải cách giáo dục lần thứ nhất của Paul Beau, trên thực tế, đã đặt nền móng cho toàn bộ nền giáo dục ba cấp của Pháp ở Việt Nam.

Có thể nói rằng, sự ra đời của ĐHĐD gắn liền với tên tuổi của Paul Beau, Toàn quyền thứ 13 của Pháp ở Đông Dương và quá trình hình thành trường đại học đầu tiên của xứ thuộc địa này cũng gắn liền với công cuộc cải cách giáo dục ở Đông Dương mà Paul Beau là người khởi xướng.

Tài liệu thứ hai: bộ “Học chính tổng quy” (Règlement général de l’Instruction publique) do Toàn quyền Albert Sarraut ban hành bằng Nghị định ngày 21-12-1917(8).

Với 7 chương gồm 558 điều, bộ “Học chính tổng quy” của Albert Sarraut đã chia nền giáo dục ở Việt Nam làm 3 cấp:

+ Đệ nhất cấp: hệ tiểu học (Enseignement primaire) bao gồm các trường tiểu học toàn cấp (Ecoles Primaire de plein exercice) và các trường sơ đẳng tiểu học (Ecole Primaire Elémentaire).

+ Đệ nhị cấp: hệ trung học gồm cao đẳng tiểu học (học trong 4 năm để thi lấy bằng cao đẳng tiểu học, gọi là bằng Thành chung hay Diplôme) và trung học, học trong 2 năm để thi lấy bằng Tú tài (Diplome de bachelier)

Toàn bộ các trường tiểu học và trung học đều nằm trong hệ thống các trường Pháp-Việt. Ngoài ra còn có hệ thực nghiệp ở lẫn trong cả hai bậc giáo dục: ở bậc tiểu học có các trường dạy nghề mộc, rèn, nề, trường gia chánh (Ecole ménagère). ở bậc trung học có các trường thực nghiệm toàn cấp (Ecole professionnelle de plein exercice). Theo quy định của bộ “Học chính tổng quy”, hệ phổ thông sau khi tốt nghiệp trung học, học sinh sẽ thi vào các trường cao đẳng, còn hệ thực nghiệp thì tùy tính chất của từng loại trường và số năm học (tương ứng với tiểu học hoặc trung học), sau khi tốt nghiệp sẽ làm việc ở các cơ sở sản xuất.

+ Hệ cao đẳng: về nguyên tắc tổ chức, các trường Cao đẳng Đông Dương họp lại thành trường ĐHĐD nhưng trên thực tế, các trường Cao đẳng này chưa thành lập hết nên trong “Học chính tổng quy”, hệ cao đẳng chỉ được nêu một cách khái quát như sau:

- Trường Sĩ hoạn ở Hà Nội (Ecole des Mandarins à Hanoi) và trường Hậu bổ ở Huế (Ecole d’Administration à Hué) là những trường chuyên đào tạo quan lại, theo quy chế này sẽ ngừng hoạt động và tổ chức lại trực thuộc Giám đốc ĐHĐD quản lý.

- Trường Y Đông Dương (Ecole de Médecine de l’Indochine) thành lập theo Nghị định ngày 25/10/1904 và trường Cao đẳng Thú y Đông Dương (Ecole Supérieure Vétérinaire de l’Indochine) thành lập theo Nghị định ngày 15/9/1917 vẫn tiếp tục hoạt động.

- Trường Công chính (Ecole des Travaux publics) thành lập theo Nghị định ngày 22/2/1902 và tổ chức lại theo Nghị định ngày 15/4/1913 sẽ trực thuộc vào Giám đốc ĐHĐD.

- Bỏ các lớp dạy luật (Cours de Droit) được thành lập theo Nghị định ngày 29/3/1910.

Bổ sung cho Nghị định ngày 21/12/1917 ban hành bộ “Học chính tổng quy” là Quy chế chung về giáo dục bậc Cao đẳng ở Đông Dương (Règlement général de l’Enseignement supérieur)(9) được Toàn quyền Albert Sarraut ban hành lần đầu tiên bằng Nghị định ngày 25-12-1918 và sau đó không ngừng được bổ sung, sửa đổi cho phù hợp với tình hình thực tế (10). Đây là một văn bản có tính chất pháp lý quan trọng đối với giáo dục bậc cao đẳng ở Đông Dương nói chung và đối với tổ chức ĐHĐD nói riêng.

Như vậy là, trên thực tế, kể từ khi ĐHĐD do Toàn quyền Paul Beau sáng lập ra theo Nghị định số 1514a ngày 16/5/1906 đã ngừng hoạt động không bởi một văn bản pháp lý nào cho tới khi Nghị định ngày 31/12/1917 được Toàn quyền Albert Sarraut ban hành, chính quyền thuộc địa đã không ra thêm một văn bản nào khác về ĐHĐD. Điều này hoàn toàn logic bởi vì người ta không thể ra một văn bản để thành lập một tổ chức vẫn còn đang tồn tại dù chỉ là trên giấy tờ. Hơn nữa, ĐHĐD được nhắc tới trong bộ “Học chính tổng quy” này, về thực chất, được tập hợp từ các trường thành viên của ĐHĐD do Paul Beau sáng lập ra. Có thể nói rằng, nếu sự ra đời của ĐHĐD gắn liền với chương trình cải cách giáo dục lần thứ nhất của Pháp ở Việt Nam mà Paul Beau là người khởi xướng thì sự tái thành lập của Trường lại không thể tách rời chương trình cải cách giáo dục lần thứ hai của Albert Sarraut, Toàn quyền thứ 23 của Pháp ở Đông Dương(11). Với bộ “Học chính tổng quy”, Albert Sarraut đã làm cho trường ĐHĐD được hồi sinh sau 10 năm ngừng hoạt động.

Hai tài liệu trên đây là những chứng cứ xác thực để chúng ta có thể đi đến kết luận rằng: trường Đại học Đông Dương được thành lập ngày 16/5/1906 và được tiếp tục khẳng định vai trò của mình trong lịch sử giáo dục ở Đông Dương nói chung và ở Việt Nam nói riêng bắt đầu từ ngày 31/12/1917. Những chứng cứ này tồn tại một cách khách quan, đang được lưu giữ tại các cơ quan lưu trữ Việt Nam và Pháp là những tư liệu đáng tin cậy cho những ai quan tâm nghiên cứu về lịch sử Đại học Đông Dương và lịch sử giáo dục đại học Việt Nam.

Nhắc lại câu nói của Seignobos, nhà sử học nổi tiếng của Pháp vào trước năm 1914: “Không có tài liệu, không có gì để viết” (Sans documents, il n’y a pas d’histoire à écrire)(12), tác giả bài này hy vọng những tài liệu được giới thiệu trên đây sẽ đóng góp tích cực vào công trình nghiên cứu của Đại học Quốc gia Hà Nội mang tên “Đại học Đông Dương - Đại học Quốc gia Hà Nội - chặng đường một thế kỷ ”, công trình khoa học chào mừng lễ kỷ niệm 100 năm Đại học Đông Dương ở Việt Nam.

Đ.T.D

(*) Tiến sĩ, Trung tâm Lưu trữ Quốc gia I.








(1)Trung tâm Lưu trữ Hải ngoại Pháp (Centre des Archives d’Outre-Mer à Aix-en Provence - CAOM), GGI, hồ sơ: 48.042.

(2) CAOM, GGI, hồ sơ: 48.042.

(3) CAOM, GGI, hồ sơ: 48.041.

(4) Direction de l’Instruction Publique - C. Mus, Directeur de l’Ecole supérieure de Pédagogie de l’Université Indochinoise: “La Première Universitộ Indochinoise”, Hanoi, Imprimerie G. Taupin & Cie, 1927, tr. 2.

(5) “La Première Université Indochinoise”, Sđd, tr.8.

(6) Có hai viên chức thuộc Sở Nông Lâm Thương mại Đông Dương được phép tham gia các giờ thực hành tại các trường thuộc Đại học Đông Dương: Bùi Văn Thuận, nhân viên chính ngạch hạng hai và Nguyễn Như Phan, phụ tá thư ký hạng hai được phép theo các môn Hoá học đại cương, Hoá công nghiệp, Thực vật và Động vật. Trung tâm Lưu trữ Quốc gia I (TTLTQG I), GGI, hồ sơ: 2819.

(7) Trần Văn Thông (Đốc học, Directeur des cours à l’Ecole des Hậu bổ ): “ấu học Quốc ngữ Tân thư”, Hà Nội - Hải Phòng, Imprimerie d’Extrême-Orient, 1908. Sách gồm 2 phần: phần I có 3 tập: tập 1 (Toán pháp); tập 2 (Địa dư); tập 3 (Cách trí - Vệ sinh); phần II: Cai trị - Lễ pháp - Phong tục.

(8) Journal officiel de l’Indochine francaise, số 29, ngày 10/4/1918, tr. 607.

(9) Direction de l’Instruction publique: Réglement général de l’Enseignement supérieur, deuxième édition, Hanoi - Haiphong, Imprimerie d’Extrême-Orient, 1921.

(10) Nghị định ngày 25/12/1918 được bổ sung và sửa đổi bằng các Nghị định ngày 13/12/1923, 17/10/1924, 8/5/1926, 2/7/1926, 19/10/1927, 26/4/1928, 4/11/1928, 31/7/1929 và 30/11/1930 của Toàn quyền Đông Dương.

(11) Albert Sarraut được bổ nhiệm làm Toàn quyền của Pháp ở Đông Dương hai lần. Lần thứ nhất được bổ nhiệm bởi Sắc lệnh ngày 1/6/1911, chính thức nhậm chức ngày 15/11/1911 và lần thứ hai được bổ nhiệm bởi Sắc lệnh ngày 7/11/1916, chính thức nhậm chức ngày 22/1/1917.

(12) Trích theo Bùi Quang Tung (Membre de l’Ecole francaise d’Extrême - Orient): Pour une meilleure conservation des Archives vietnamiennes, France - Asie, N. 109-110, juin-juillet 1955, tr. 742.

Thứ Năm, 23 tháng 10, 2008

Giám đốc ĐHQG Hà Nội- GS.VS Đào Trọng Thi và hai Phó giám đốc: GS.TS Mai Trọng Nhuận & GS.TSKH Vũ Minh Giang đã nhận các danh hiệu của Pháp ......(?)



Đại sứ quán Cộng hoà Pháp tại Việt Nam tổ chức Lễ trao tặng:

1.Huân chương Quốc công cho GS.VS Đào Trọng Thi - Giám đốc ĐHQGHN

2.Giải thưởng Cành cọ Hàn lâm cho GS.TSKH Vũ Minh Giang và GS.TS Mai Trọng Nhuận - Phó giám đốc ĐHQGHN.


KẾT NỐI:

ĐHQGHN tự nhận Đại học Việt Nam (cơ sở đại học của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa) và Đại học Đông dương (cơ sở đại học của 3 nước Đông dương thời thực dân Pháp đô hộ Việt Nam những năm đầu thế kỷ 2o) có cùng nguồn gốc là không đúng trạng thái lịch sử , không đúng với các giai đoạn văn hóa giáo dục trong nền văn hóa Việt Nam, không phù hợp với tư tưởng Hồ Chí Minh trong Văn hóa giáo dục

1.
a- Đại học Đông dương do người Pháp ra quyết định thành lập.
b- Đại học Quốc gia Hà Nội do người Việt Nam ra quyết định thành lập.
2.
c. Đại học Đông dương dùng tiếng Pháp trong giảng dạy & nghiên cứu.
d. Đại hoc Quốc gia Hà Nội dùng tiếng Việt là chủ yếu trong giảng day & nghiên cứu.
3.
e. Đại học Đông dương có mục đích giáo dục, chương trình và phương pháp đào tạo không giống Đại học Quốc gia Hà Nội xét về nguồn gốc và bản chất.
4.
g. Xem Đại Quốc gia Hà Nội có nguồn gốc từ Đại học Đông dương là không phù hợp với tư tưởng Hồ Chí Minh về văn hóa giáo dục (xin đọc các giáo trình Tư tưởng Hồ Chí Minh đang dùng trong các trường Đại học ở Việt Nam)

Căn cứ vào luận cứ lịch sử:
a. Đai học Quốc gia không thể có nguồn gốc từ Đại học Đông dương.
b. Lập luân xem Đại học Quốc gia Hà Nội có 100 năm tồn tại và phát triển là phản khoa học.

Căn cứ vào thực tiễn
a. Nếu Đại học Quốc gia kỷ niệm 100 năm thì các trường khác cũng phải kỷ niêm 100 năm (hoặc gần 100 năm) như:
b. Trường Đại học Sư phạm Hà Nội
c. Trường Đại học Mỹ thuật Hà Nội
d. Trường Đại học Y Hà Nội
e. Trường Đại học Nông nghiệp...

Căn cứ vào đội ngũ giảng dạy
Cuốn chân dung một thế kỷ Đại học Quốc gia Hà Nội, chỉ nêu hai nhân vật nước ngoài có liên quan đến Đại học Đông dương một là nghệ sĩ một là nhà khoa học: Victor Tardieu (họa sĩ)và Alexandre Yersin (bác sĩ). Một cuốn sách như vậy không phản ánh nguồn gốc 100 năm của Đại học Quốc gia Hà Nội - Đây là vấn đề cho phép nhân dân suy nghĩ về sự thật và lịch sử, lô gich và lịch sử, quyền lợi và lịch sử, học vị và lịch sử.

Tóm lại việc xem Đại học Quốc gia Hà Nội có nguồn gốc từ Đại học Đông dương là một vấn đề quá buồn cười làm nhiều em học sinh không muốn học môn sử do ông Vũ Minh Giang dạy.


Trung Thưc

Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2008

So sánh nội dung văn bản

Nội dung hai văn bản sau có gì khác nhau ? Ai là tác giả?

  1. Эволюция землевладения и землевпользования в феодальном Вьетнаме. ДДH. Москва 1986
  2. Sự phát triển của chế độ sở hữu ruộng đất trong lịch sử chế độ phong kiến Việt Nam. TC. Khoa học 3/1988